Có hạt bụi nào rơi trên tóc Thầy...

Nguyễn Thị Nga - K58A GDQP
Đã bao nhiêu mùa thu đi qua trong cuộc sống hối hả này, bao nhiêu mùa lá vàng rơi? Bao nhiêu mùa tiếng trống trường rộn rã, xôn xao nghe kỉ niệm ngày xưa gọi về.
Tôi vẫn nhớ cảm giác bâng khuâng khi lần đầu tiên đọc truyện ngắn của nhà văn Thanh Tịnh”: “Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm mênh mang của buổi tựu trường.
Vâng! Cái cảm giác hoang mang vì ngày đầu đi học vẫn còn nguyên sơ, dường như nó chẳng bao giờ mất đi theo thời gian mà trái lại nó cứ bồi đắp thêm vào đó những âm hưởng mới. Ngày đầu xa rời vòng tay mẹ để nắm một bàn tay khác - Đó là người thầy đầu tiên trong cuộc đời mỗi người. Và bàn tay ấy đã dắt chúng ta đi qua bao năm tháng rồi? Bao mùa đi học là bấy nhiêu mùa thấy bụi phấn rơi trên mái tóc thầy. Khi xưa, bụi phấn rơi nhiều bởi phấn mà chúng ta dùng để viết bảng là phấn bụi, là từ vôi, thạch cao…đã qua rồi những ngày hộp phấn ẩm, thầy viết mài tay mà nét chữ vẫn cứ mờ, bao nhiêu bụi cứ thỏa sức rơi trên tóc và vai áo thầy. Giờ đây, người ta sáng tạo ra phấn không bụi, phấn thơm, bảng phooc …vậy mà tóc thầy vẫn bạc, bụi vẫn bay. Tôi thiết nghĩ tạo hóa sinh ra đã là như thế, mỗi người thầy vẫn bạc tóc chẳng phải bởi phấn trắng, hay sự khắc nghiệt của thời gian mà bởi những âu lo cho những đứa con mình dắt tay, dạy dỗ. Làm sao có thể dắt tay con đi suốt con đường đời dài xa thăm thẳm, thầy lo cho con ngày mai bước những bước dài hơn trong cuộc đời này, và nỗi lo vô hình chung đã làm tóc mọi người thầy đều bạc. Có lẽ vì vậy mà nghề “làm thầy” lúc nào cũng già nua, khắc khổ hơn mọi nghề khác. Tôi đã đi qua 15 mùa tựu trường, 15 mùa tôi gặp những người thầy khác nhau nhưng chẳng hiểu sao tôi cảm giác họ chỉ là một. Dù là thầy dạy hồi lớp 1 hay thầy dạy đại học bây giờ đều tóc bạc, đều có những nếp nhăn, đều có nụ cười trìu mến và hơn tất cả đều yêu thương, lo lắng cho hàng trăm đứa con của mình.
Thêm một mùa của hoa cúc, thêm một mùa đi học, thêm một mùa gió đông về hiu hắt thổi lá vàng rơi và hôm nay thêm một mùa yêu thương, mùa nghe chữ “nghĩa” trong ta rộn ràng. Tôi lại nhớ về những người thầy trong cuộc đời hối hả này. Sẽ về đâu nếu tạo hóa không đặt tay ta vào tay những người thầy? sẽ ra sao nếu cuộc sống thiếu những người thầy bạc tóc vì tương lai học trò? Không có bàn tay thầy chèo lái con thuyền tri thức biết trôi về đâu?
Thay lời tri ân chúng con - xin một lần gọi các thầy là Cha. Toàn thể sinh viên khoa GDQP kính chúc các thầy, cô ngày 20-11 mạnh khỏe, hạnh phúc. “Dẫu đếm hết sao trời đêm nay. Dẫu đếm hết lá mùa thu bay. Nhưng ngàn năm, làm sao em đếm hết công ơn người thầy…”
.